Dù Cho Anh Có Thâm Tình

Chương 1: 1 Đã Lâu Không Cho Qua

Tháng mười, Giang Thành.

Một trận mưa to như thác đổ cứ thế mà trút xuống, từng hạt mưa nhỏ rơi xuống, ập lên trên cửa kính xe xếp thành tầng tầng lớp lớp.

Sương mù phủ xuống, một chiếc taxi chậm rãi chạy trên đường núi quanh co khúc khuỷu, sau đó dừng lại ở lối vào khách sạn năm sao ở giữa sườn núi.

Nhìn đi nhìn lại, dàn xe sang đến lóa cả mắt đang đậu ở trước cửa khách sạn, cũng khiến chiếc taxi này nhìn càng tồi tàn lạc lõng.

Những vị khách đang đứng tụm năm tụm ba ngoài cửa xoay, tất cả bọn họ đồng thời hướng mắt nhìn về phía này.

Cửa xe vừa mở ra, nhân viên bảo vệ ở cửa khách sạn vội vàng cầm ô đen đến đón người.

"Cảm ơn."

Là một giọng nữ dịu dàng dễ nghe, hòa vào tiếng mưa đang rơi tí tách, ai nghe được cũng đều cảm thấy rung động.

Đến cả nhân viên bảo vệ cũng nghiêng đầu nhìn cô, lặng lẽ đánh giá.

Vào cuối thu, cô mặc một chiếc áo khoác vest dáng rộng màu đen, chiếc thắt lưng ôm sát càng tôn lên vòng eo yêu kiều, hết sức chói mắt.

Người phụ nữ có mái tóc đen nhánh, đôi mắt hồ ly hẹp dài mị hoặc, đuôi mắt hơi nhếch lên, nhìn rất quyến rũ.

Trên vành tai trắng muốt là một đôi hoa tai ngọc trai bóng loáng, khiến cả người cô toát ra cảm giác cổ điển đoan trang, triệt tiêu hoàn toàn vẻ sắc sảo do đường nét khuôn mặt mang lại.

Chiếc cổ của cô trắng nõn thon dài, khi cúi đầu, nhìn cô như một con thiên nga trắng quý phái.

Điểm trừ duy nhất chính là cô không đeo dây chuyền, khiến bộ trang phục mất đi điểm nhấn.

Cô vừa mới bước vào sảnh tầng một đã thu hút được ánh mắt của rất nhiều người.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục, mang giày da đang đứng trong đại sảnh, vừa nhìn thấy bóng dáng của cô đã lập tức nhấc chân đi tới.

"Cô Khương, cô Nghê dặn tôi đưa cô vào."

Khuôn mặt Trần Duệ bình tĩnh ôn hòa, nhưng thật ra trong lòng vẫn không nhịn được mà kinh ngạc.

Cô gật đầu, cười nhẹ, "Làm phiền anh rồi."

Chuyến bay bị hoãn hơn một giờ, đến khi Khương Tri Ly đến đây thì tiệc sinh nhật đã sớm bắt đầu rồi, ngay cả bài phát biểu trong buổi tiệc cũng đã kết thúc từ lâu.

Bên trong căn phòng nguy nga lộng lẫy, khắp nơi đều là tuấn nam mỹ nữ, vô cùng linh đình.

Quét mắt nhìn một vòng, Khương Tri Ly cuối cùng cũng nhìn thấy Nghê Linh đang bị mấy vị khách khác vây quanh.

Nghê Linh là nhân vật chính trong bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay, cũng là bạn tốt nhiều năm của cô.

Lần này cũng là lấy danh nghĩa tham dự tiệc sinh nhật của Nghê Linh, Khương Tri Ly mới tìm được lý do thích hợp để trở lại thành phố mà cô xa cách đã lâu.

Lúc này, Nghê Linh cũng nhìn thấy Khương Tri Ly đang đứng một bên, ánh mắt cô sáng lên, cô vừa định bước tới thì bên cạnh lại xuất hiện thêm một người đàn ông trẻ tuổi.

Biết được Nghê Linh tạm thời không thể phân thân ra được, Khương Tri Ly đang đứng cách đó không xa mỉm cười với cô, không thể làm gì khác hơn là nhìn cô với ánh mắt đồng cảm, sau đó đi đến nơi ít người hơn chờ cô.

Mấy năm rồi không về lại Giang Thành, mấy người tham gia bữa tiệc chẳng có mấy ai có thể nhận ra cô thiên kim sa cơ lỡ vận, nhưng những ánh mắt dò xét thì lại không thiếu.

Thỉnh thoảng có vài người đàn ông ăn mặc bảnh bao đến bắt chuyện, nhưng đều bị cô lịch sự đuổi đi.

Khương Tri Ly đang nhàm chán lướt điện thoại, bỗng nghe thấy tiếng thì thầm bàn tán từ cách đó không xa.

Một người trong đó nói: "Tiệc sinh nhật của Nghê Linh, cậu thế nào mà lại cố ý mặc đồ đặt riêng đến dự thế, long trọng đến thế à? Bữa tiệc năm ngoái tôi đâu thấy cậu ăn mặc thế này...."

Một cô gái mặc váy đỏ khác nhẹ giọng trả lời: "Mấy ngày trước tôi lén nghe được daddy của tôi nói chuyện điện thoại với người khác, nói là tối nay có nhân vật lớn đến."

"Nhân vật lớn á? Ai vậy?" Trong nháy mắt, mấy người bên cạnh đều vểnh tai lên nghe.

"Tôi làm phiền daddy một lúc lâu, ông ấy mới nói với tôi, hình như là tập đoàn Phó thị, Phó Bắc Thần...."

Động tác của Khương Tri Ly cứng đờ.

Nhưng rất nhanh, cô khôi phục lại trạng thái bình thường.

Cuộc trò chuyện của mấy người bên cạnh vẫn tiếp tục.

Có người há hốc mồm nói: "Phó Bắc Thần á?"

"Không sai đâu, nghe nói trước đây anh ta vẫn luôn ở nước ngoài, ở Mỹ phụ trách mua bán sáp nhập, bây giờ bỗng nhiên về lại Giang Thành, daddy của tôi còn đang lo lắng có phải anh ta muốn mượn tay Kỳ Nhạc để nuốt chửng thị trường bất động sản ở Giang Thành hay không này, vì chuyện này mà ông ấy phát cáu mấy ngày nay."

Cô gái mặc váy đỏ vô cùng đắc ý mà chỉnh lại sợi dây chuyền đang đeo trên cổ, cô kết luận: "Nếu như hôm nay thật sự có thể bám lấy Phó Bắc Thần, sau này ở Giang Thành có vểnh mặt lên mà đi cũng không hề khoa trương chút nào."

Khương Tri Ly bỗng nhiên buông ly rượu champagne đang cầm trên tay xuống, cô không có hứng thú muốn nghe tiếp.

Sau khi ra khỏi phòng tiệc ồn ào huyên náo, Khương Tri Ly tìm góc sân thượng không một bóng người rồi đứng ngây ngốc ở đó.

Bên ngoài trời đã tạnh mưa, trong không khí vẫn còn hơi ẩm, không khí lạnh bao trùm, cô hít một hơi thật sâu, đến cả lục phủ ngũ tạng cũng muốn lạnh theo.

Ký ức xưa kia như một cuốn băng cứ tua đi tua lại trong đầu cô cuối cùng cũng dừng lại.

Trong bầu không khí yên lặng, điện thoại bỗng vang lên âm thanh thông báo tin nhắn.

Khương Tri Ly mở khóa màn hình, nhấp vào WeChat.

Hàn Tử Ngộ: Xin lỗi Ly Ly, báo cáo của công ty có chút vấn đề, tối nay e rằng không qua được, trưa mai anh đến đón em đi ăn cơm có được không?

Khương Tri Ly dừng lại một chút, cô bỗng nhiên lại quên mất khuôn mặt vị hôn phu của mình.

Cái này cũng không thể trách cô được, dù sao thì hai người đều cách biệt ở hai nơi, lần cuối cùng gặp nhau đã là nửa năm trước.

Trả lời cho Hàn Tử Ngộ một chữ "Được", Khương Tri Ly xoay người rời khỏi sân thượng, chuẩn bị trở lại phòng tiệc.

Hành lang yên tĩnh, chiếc thảm trải trên mặt đất vừa đắt tiền vừa mềm mại.

Khương Tri Ly vẫn có hơi không yên lòng, nhân lúc cô không để ý, gót giày dưới chân không biết đã giẫm phải thứ gì, cô bước lệch rồi ngã nhào xuống đất.

Một cơn đau thấu tận tâm can từ mắt cá chân truyền đến, đau đến nỗi cô hít thở không thông.

Nhìn kỹ lại, hóa ra thứ cô vừa giẫm lên là chiếc bông tai kim cương, chắc là của vị khách nào đó vô tình làm rơi.

Chiếc bông tai nhỏ như thế, lại bị cô giẫm phải, cô đúng là xui xẻo quá mà.

Chờ cơn đau qua đi, Khương Tri Ly cố gắng cử động mắt cá chân, cô mới vừa run rẩy bám vào tường để đứng lên thì lại nghe thấy tiếng bước chân đều đều nhưng lại có lực từ góc tường phía trước truyền đến.

Cô kinh ngạc ngước mắt lên, một bóng người đập vào mắt cô.

Dưới ánh đèn sáng trưng, dáng người cao thẳng, vai rộng eo hẹp, không hiểu sao cô lại cảm thấy quen thuộc đến vậy.

Ánh mắt cô chậm rãi nhìn lên, đợi đến khi nhìn rõ khuôn mặt của người kia, hô hấp của Khương Tri Ly bỗng nhiên ngừng lại.

Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen, đường nét cương nghị, đôi mắt phượng hẹp dài thâm thúy, vừa câu vào trong vừa uốn cong ra ngoài, rõ ràng là một đôi mắt có tình, nhưng con ngươi đen nhánh lạnh lùng đến khó tin, cả người toát ra khí chất uy nghiêm cấm dục, khiến người khác không dễ đến gần.

Gương mặt kia lại khớp với khuôn mặt cô gặp vô số lần trong mơ, xa lạ mà quen thuộc.

Dưới ánh đèn vàng rực rỡ, lại càng trở nên không chân thực.

Cô kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn, nhất thời quên mất động tác, chỉ có thể nhìn người đàn ông trước mặt đi về phía mình.

Anh càng lúc càng đến gần, Khương Tri Ly lúng túng đến nỗi không biết tay chân nên để đâu.

Rõ ràng trong đầu cô đã tưởng tượng qua vô số cảnh tượng khi hai người gặp lại nhau, cũng chuẩn bị đủ các kiểu lời thoại, thế mà đến giờ phút này đầu óc cô lại trống rỗng, ngay cả một chữ cũng không nhớ nổi, cũng không biết nên nói gì.

Cô bỗng nhiên mừng thầm, dù sao thì hôm nay cô cũng ăn mặc cẩn thận, mặc dù vừa mới ngã xong nhưng chắc là vẫn rất xinh đẹp.

Hơi thở mát lạnh quen thuộc xông vào mũi, đầu ngón tay Khương Tri Ly nắm chặt vào nhau, trái tim cô đang đập loạn, cô chậm rãi ngước mắt lên, khóe miệng khẽ nhếch lên độ cong đẹp mắt.

"Đã lâu không..."

Ngay cả cơ hội để nói bốn chữ đơn giản nhất cũng không có, chỉ thấy vẻ mặt hời hợt của anh, thậm chí ánh mắt anh cũng không hề dừng lại trên người cô, hơi tránh sang một bên rồi vòng qua, thanh âm trầm thấp lạnh lùng vang lên bên cạnh cô.

"Cho qua."

Âm sắc từ tính lạnh lùng, giống như mưa lạnh rơi trên ô cửa kính rồi trượt xuống rồi vô hình biến mất.

Nụ cười nơi khóe miệng Khương Tri Ly bỗng nhiên đông cứng lại.

Thậm chí vào một khắc nào đó, cô cũng đang hoài nghi, có khi nào anh không hề nhận ra cô.

Đáng tiếc, ngay cả cơ hội để kiểm chứng Phó Bắc Thần cũng không cho cô.

Giống như một những người xa lạ lướt qua nhau, lúc Khương Tri Ly lấy lại tinh thần, xung quanh đã không còn bóng người.

Sự phấn khích vừa dâng lên trong lòng cô, còn chưa kịp bùng phát đã hoàn toàn tan biến.

Cô dựa người vào bức tường lạnh như băng, hơi lạnh đi vào tận đáy lòng cô, cô như mất đi hết sức lực, không tìm được điểm tựa.

Hóa ra, không phải cuộc hội ngộ nào cũng vui vẻ.

Bên trong phòng chờ.

Bác sĩ vừa mới bôi thuốc lên mắt cá chân của Khương Tri Ly xong, Nghê Linh ôm chiếc váy cồng kềnh của mình vội vã chạy vào.

"Không sao chứ? Bong gân nghiêm trọng lắm không?"

Vừa rồi Trần Duệ đến nói cho cô biết, cô không nói câu nào đã chạy đến đây, cũng quên luôn bữa tiệc, nhìn mắt cá chân Khương Tri Ly chỉ là sưng đỏ một chút, không tổn thương đến xương, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

"Không nghiêm trọng."

Khương Tri Ly rũ mắt xuống, ánh mắt sáng ngời của cô bị hàng mi dày che khuất, nhìn có chút buồn bã.

Thấy cô đang mất tập trung, Nghê Linh dừng lại, giống như cô đoán ra được gì đó, thăm dò hỏi: "Cậu nhìn thấy anh ta à?"

Không đợi Khương Tri Ly trả lời, Nghê Linh đã vội vàng giải thích, giọng điệu vô cùng áy náy: "Tớ cũng không biết tại sao anh ta lại ở đây, ba tớ có nói hôm nay có đại nhân vật từ Mỹ trở về, nhưng ai ngờ lại là Phó Bắc Thần chứ....."

Đúng vậy, ai mà ngờ được, cậu thiếu niên xuất thân từ gia đình nghèo khó năm xưa, giờ đây lại là nhân vật được giới nhà giàu ở Giang Thành cung kính đón chào.

Nghê Linh bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, cô chuyển đề tài hỏi: "Anh ta không làm gì cậu chứ?"

Dù sao thì Khương Tri Ly, cô gái nhỏ được nuông chiều vì một vụ cá cược đã kéo "bông hoa của núi cao" xuống khỏi tế đàn, cuối cùng lại âm thầm rời đi, mà già trẻ lớn bé ở Giang Thành ai cũng đều biết.

"Lần này anh ta trở về không phải đặc biệt vì cậu đó chứ?"

Lời vừa dứt, trong đầu Khương Tri Ly lại hiện lên bóng lưng dứt khoát rời đi của người đàn ông khi nãy, còn có ánh mắt bình tĩnh mà lạnh lùng, không hề khác trước kia là bao.

"Không phải anh ta vì cố ý trả thù cậu mà trở về đó chứ?"

Giọng nói của Nghê Linh bỗng nhiên vang lên, lập tức kéo Khương Tri Ly ra khỏi ký ức của cô.

Lời này nói ra đúng là có hơi dọa người, Khương Tri Ly ngẩn người, sau đó mới lắc đầu, cô chắc chắn nói: "Anh ấy không nhàm chán như vậy đâu."

Con người Phó Bắc Thần, từ trước đến nay sẽ không bao giờ lãng phí thời gian của mình cho chuyện gì đó hoặc người nào đó.

Từ lúc anh lướt qua cô mà không thèm nhìn lấy một cái, vô cùng rõ ràng.

Nghĩ tới đây, Khương Tri Ly bật cười tự giễu: "Trả thù thì tốt rồi."

Tốt hơn việc anh xem thường cô nhiều.

Nhìn thấy vẻ mệt mỏi lộ rõ trên khuôn mặt cô, Nghê Linh thầm than thở trong lòng, cô vội vàng chuyển chủ đề: "Không nói nữa không nói nữa, hôm nay cậu vừa mới trở lại, còn ngã trẹo cả chân, tớ để Trần Duệ đưa cậu về nhé.

Cậu định ở khách sạn bao lâu vậy, vẫn chưa tìm được nhà à?"

"Ở đủ một tuần, dù sao cũng miễn phí, tớ không ở thì phí quá, vừa hay có thể từ từ chọn nhà."

Nghê Linh thở dài: "Vận khí của cậu đúng là không ai sánh bằng, mua vé máy bay thôi mà cũng được giải nhất, ở khách sạn năm sao miễn phí hẳn một tuần."

Nhắc đến chuyện này quả thật là kỳ lạ, tuần trước Khương Tri Ly vừa mua vé máy bay chưa được bao lâu, cô đã nhận được tin nhắn từ khách sạn Quân Mậu, nói rằng cô trúng giải, lại còn trúng giải nhất.

Ban đầu cô còn tưởng đây là tin nhắn lừa đảo, hoàn toàn không thèm để ý đến, sau đó lại nhận được điện thoại từ khách sạn, sau khi kiểm tra với công ty hàng không, không nghĩ đến chuyện này lại là thật.

Được hời mà không nhận thì đúng là khốn nạn mà, chuyện tốt đến tay rồi ai có thể bỏ qua chứ, vừa hay cô còn có thể dùng khoảng thời gian này để tìm nhà rồi thuê phòng làm việc.

Khương Tri Ly cởi giày cao gót ra, mang đôi giày đế bằng mà Nghê Linh vừa mang đến, trong lòng cô có chút phân tâm: "Miếng bánh từ trên trời rơi xuống, chỉ sợ mọi chuyện lại sau này lại ngược lại."

Giống như tối nay bị trẹo chân, rồi gặp phải Phó Bắc Thần, xem ra không phải là điềm tốt.

Nghê Linh cũng phối hợp với cô, bắt đầu giơ tay lên đuổi người: "Đừng có nói bậy, hai ngày nữa quán bar của tớ khai trương, đợi đến lúc đó cậu bù lại buổi tiệc sinh nhật tối nay cho tớ.

Mau về thôi, Trần Duệ vẫn đang chờ ngoài cửa."

Khương Tri Ly bật cười, trước khi đi còn không quên lấy quà sinh nhật trong túi xách ra.

Nghê Linh vui vẻ mở hộp trang sức ra, có một chiếc vòng tay kim cương đang lẳng lặng nằm bên trong.

Thiết kế của chiếc vòng tay đơn giản mà trang nhã, nhưng lại rất có khí chất, rực rỡ lạ thường, nhìn qua đã biết là Khương Tri Ly thiết kế.

Nghê Linh rất hài lòng với món quà sinh nhật, cô vẫy tay để Khương Tri Ly đi.

Xe của Trần Duệ đã đợi ở cửa từ lâu, Khương Tri Ly lên xe, nói tên khách sạn cho Trần Duệ rồi tựa lưng vào ghế ngồi, cô mệt mỏi nhắm mắt lại.

Không biết là do hôm nay cô mặc ít, hay là do cơn gió ngoài ban công lúc chang vạng tối, đầu cô đau như sắp nứt ra, giống như có mười triệu con kiến đang gặp nhấm bên trong.

Không biết cô mơ màng ngủ bao lâu, khi cô mở mắt ra thì xe đã dừng trước cửa khách sạn.

Khương Tri Ly nói cảm ơn, sau đó giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức rồi đẩy cửa xuống xe.

Bên trong khách sạn đèn đuốc sáng trưng, nguy nga lộng lẫy, thậm chí có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trong không khí.

Sau khi check-in xong, Khương Tri Ly đi thang máy lên tầng trên, tìm được phòng của mình, nhanh chóng thu dọn hành lý rồi ngủ thiếp đi.

Lần này cô ngủ không ngon, những ký ức đã chôn sâu trong trái tim cô lại bắt đầu ngoi lên, nhấp nháy từng khung hình như một bộ phim.

Nhân vật chính trong phim, không ai khác, là Phó Bắc Thần.

Giống như là có ý niệm, ký ức hỗn độn bên trong lại lặng lẽ hồi sinh, không chút kiêng kỵ mà gào thét.

Khi cô tỉnh lại lần nữa, bên ngoài cửa sổ có tiếng sấm vang rền, trên gối bỗng nhiên có một vệt sắc, giống như là chất lỏng thấm vào.

Khương Tri Ly đưa tay lên sờ sờ mặt mình, mặt cô lạnh như băng, lúc này cô mới nhận ra mình lại khóc.

Ngoại trừ đôi mắt sưng ê ẩm, nhiệt độ trên trán lại càng dọa người.

Cô lại đưa tay lên sờ trán.

Đúng như cô dự đoán, sốt rồi.

Trong lòng Khương Tri Ly thở dài một tiếng.

Lần này về nước cô không mang nhiều hành lý, cũng không mang thuốc cảm, vốn định quay về sẽ dành chút thời gian đi mua một ít thuốc thường dùng, nhưng bây giờ cô cô không đi thì không được rồi.

Cô lê tấm thân mệt mỏi từ trên giường bò dậy, Khương Tri Ly mặc thêm một chiếc áo khoác thật dày rồi chậm rãi đi xuống lầu mua thuốc.

Những đám mây đen dày đặc, tiếng sấm chớp rền vang, cơn mưa to đến nỗi như muốn rửa trôi cả thành phố.

Cũng không biết là tên tra nam nào lại thề thốt nữa.

Dưới cơn gió lớn, cho dù là Khương Tri Ly đang cầm chiếc ô màu đen mượn từ khách sạn, cơ thể cô vẫn không tránh được mà bị mưa bắn ướt.

Cơn gió lạnh gào thét như thể xuyên thẳng qua lớp quần áo, thổi vào bên trong.

Lúc đi ngang qua đại sảnh, nhân viên lễ tân vừa này đã làm thủ tục check-in cho cô bỗng lên tiếng gọi cô lại: "Cô Khương, xin chờ một chút."

Khương Tri Ly đang cầm túi nhựa trong tay, cô quay đầu lại, nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì không?"

Nhân viên lễ tân lại đưa cho cô một tấm phiếu, vừa lo lắng vừa áy náy: "Thật xin lỗi cô Khương, vừa rồi tôi quên nhờ cô điền thông tin nhận thưởng, tôi có thể làm phiền cô một lát được không??"

Mặc dù cảm giác khó chịu của Khương Tri Ly đã lên đến đỉnh điểm, nhưng cô vẫn gật đầu, cười nói: "Không sao đâu, đưa cho tôi đi."

"Thật cảm ơn cô!"

Nhân viên lễ tân dẫn cô đến ghế sofa bên cạnh ngồi xuống, cảm kích đưa giấy bút qua cho cô.

Khương Tri Ly nhận lấy giấy bút rồi nghiêm túc điền.

Những sợi tóc bị ướt mưa tự nhiên xõa xuống mang tai, càng tôn lên khuôn mặt thanh tú động lòng người.

Dưới ánh đèn khách sạn, hàng mi dài của cô rũ xuống.

Làn da cô trắng như ngọc, thậm chí còn nhìn ra vẻ ốm yếu.

Nhìn chiếc túi nhựa trong tay cô, nhân viên lễ tân lo lắng hỏi: "Cô Khương, cô không khỏe sao? Khách sạn chúng tôi có bác sĩ, nếu cô cần..."

"Không sao đâu, tôi uống thuốc vào là được rồi, cảm ơn cô nhé."

Trong hoàn cảnh thế này, sự quan tâm từ những người xa lạ cũng có thể khiến hốc mắt cô ướt đẫm.

Khương Tri Ly cảm kích mỉm cười với nhân viên lễ tân, trả tờ đơn vừa điền xong lại cho cô, vừa định đứng dậy thì cả người Khương Tri Ly đột nhiên khựng lại.

Trước sảnh cách đó không xa, một đôi nam nữ đang thân mật đứng cùng nhau.

Người đàn ông có dáng người gầy gò, đường nét tuấn tú, khí chất ôn hòa nho nhã, một gương mặt mà cô rất quen thuộc..