Dù Cho Anh Có Thâm Tình

Chương 17: 17 Tuyên Bố Chủ Quyền

Lần thứ hai được Phó Bắc Thần bế công chúa lên xe, vành tai Khương Tri Ly đã hoàn toàn đỏ bừng.

Mà Phó Bắc Thần vẫn dửng dưng như thường lệ.

"Ăn gì đây?" Anh hỏi.

Khương Tri Ly lặng lẽ liếc mắt đánh giá vẻ mặt anh, cô lẩm bẩm nói: "Em muốn ăn lẩu."

Cuối thu, những ngày mưa, ăn lẩu là tuyệt nhất.

Chỉ là nửa đêm ăn lẩu, không tốt cho sức khỏe.

Đúng như dự đoán, Phó Bắc Thần cau mày.

"Nhất định phải ăn à?"

Anh thỏa hiệp rồi!!

Khương Tri Ly cố nén vui vẻ trong lòng, cô gật đầu như chú gà đang mổ thóc: "Ừ, em muốn ăn ở tiệm nằm ở cổng Nam trường Nhất trung ở Giang Thành."

Đã tám năm kể từ khi cô chuyển trường, từ khi quán lẩu Trùng Khánh mở ở cổng Nam trường học.

Khương Tri Ly lúc ấy vẫn đang lên kế hoạch, chờ đến cuối tuần, Phó Bắc Thần không phải đi làm thêm, cô sẽ rủ anh đi.

Chỉ tiếc là, kế hoạch của cô chạy không kịp với những thay đổi.

Nguyện vọng nho nhỏ này của cô còn chưa được thực hiện, cô đã rời khỏi Giang Thành.

Cô thật sự muốn bù đắp lại tiếc nuối này.

Nhưng mà đã lâu như vậy rồi, không biết nhà hàng lẩu đó còn bán hay không.

Dọc theo đường đi, trong lòng Khương Tri Ly không khỏi hồi hộp, cho đến khi cô nhìn thấy tấm bảng hiệu nhiều màu sắc vẫn sáng đèn trong đêm tối, cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đêm đã về khuya, phố ăn vặt nằm ở cổng nam trường học vẫn tấp nập người qua kẻ lại, đoàn người đông như trẩy hội, đầy đủ các loại đồ ăn vặt, mùi hương lẩu thơm nồng phảng phất trong không khí khiến người ta cảm thấy thèm thuồng.

Khương Tri Ly vẫn còn nhớ trên đường này có một cửa hàng tên Malatang, trước đây cô từng là khách quen ở đây, chỉ là về sau không đến nữa.

Cũng chẳng phải do lý do nào khác, là do Phó Bắc Thần, người này cấm cô buổi tối sau khi tan học không được ăn thực phẩm rác!!!

Cứ như vậy mà hồi tưởng lại một lần, thì ra tính khí tư bản độc đoán của Phó Bắc Thần đã bộc lộ ra từ tám năm trước.

Mười một giờ đêm, bên trong quán lẩu chỉ lác đác vài vị khách, vẫn còn nhiều chỗ trống.

Khương Tri Ly chọn một vị trí cạnh cửa sổ, Phó Bắc Thần ngồi xuống đối diện cô

Phải nói rằng, khí chất của anh hoàn toàn không hợp với những nơi có hoàn cảnh xung quanh ồn ào thế này.

Bọn họ vừa mới ngồi xuống đã có không ít ánh mắt đổ dồn về phía họ, có lẽ là vì quán lẩu nằm bên cạnh trường Nhất trung Giang Thành, bên trong tiệm có không ít các cô gái nhỏ mặc đồng phục học sinh.

Nhân viên phục vụ bưng chén đĩa và bình nước đến, Phó Bắc Thần nhận lấy, sau khi mở chén đĩa ra, anh lại thuần thục dùng nước sôi tráng sạch lại một lần.

Động tác của anh ung dung thong thả, từ tốn không vội vã.

Những ngón tay trắng nõn thon dài cầm cốc, khớp xương rõ ràng, đẹp đến nỗi không nói nên lời.

Chiếc cốc dùng một lần trên tay anh bỗng dưng trở nên đắt giá.

Khó trách đám nữ sinh ngồi xung quanh đều không thể rời mắt khỏi anh, Khương Tri Ly trẻ tuổi được nuông chiều năm đó cũng từng bị anh mê hoặc thế này.

Nói cũng lạ, có lẽ khí chất của một người thật sự không hề bị gia cảnh ảnh hưởng.

Rõ ràng lúc cô biết Phó Bắc Thần, anh vẫn còn là cậu thiếu niên vì học bổng, vì làm thêm mà có thể thức cả đêm không ngủ, cũng chẳng phải người thừa kế của tập đoàn Phó thị mà ai ai cũng ghen tị.

Nhưng mà hết lần này đến lần khác, anh vẫn ung dung kiêu ngạo, không vì gia cảnh mà tự ti, là sự tồn tại mà chẳng mấy ai sánh bằng.

Khương Tri Ly hắng giọng, cô thu lại suy nghĩ của mình, cầm thực đơn lên hỏi anh: "Anh ăn tiết vịt không?"

Giọng nói của anh lạnh lùng: "Không ăn."

"Ruột vịt thì sao?"

"Không ăn."

"...."

Được rồi, tổng tài như anh chưa bao giờ tùy tiện cùng người khác ra ngoài ăn lẩu, cho nên mới bỏ qua nhiều món ngon như vậy.

Trong lòng Khương Tri Ly tự an ủi mình, cô nhẫn nhịn, vô cùng tốt tính hỏi anh: "Vậy anh muốn ăn gì?"

Phó Bắc Thần đặt chén đĩa đã lau khô đến trước mặt cô, giọng anh nhàn nhạt: "Sao cũng được, em gọi đi."

Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh suýt chút nữa thì phá lên cười, cố gắng nhịn lại.

Khương Tri Ly: "...."

Nghĩ đến việc tối nay Phó Bắc Thần đã giúp cô bỏ tờ tiền một trăm tệ vào trong thùng đựng xu tối nay, Khương Tri Ly nhịn.

Nghĩ kĩ lại thì đây là lần đầu tiên cô cùng Phó Bắc Thần ăn lẩu.

Khương Tri Ly gọi xong thức ăn, cô ngẩng đầu nhìn nhân viên phục vụ nói thêm: "Lấy nồi lẩu uyên ương, bên nước trong không thêm rau thơm, bên còn lại thì cay vừa."

Cô vừa nói xong, động tác của người đối diện ngừng lại một chút.

Ngay sau đó, anh lại khôi phục lại trạng thái bình thường, nhìn nhân viên phục vụ nói: "Cay ít, cảm ơn."

Nghe vậy, Khương Tri Ly đột nhiên ngẩng đầu lên, cô không thể tin được nhìn anh, vận mệnh của cô đang nằm sau gáy.

"Tại sao....."

Khuôn mặt cô nhăn lại, buồn bã nhìn người ngồi đối diện.

Khương Tri Ly là một người không ăn cay thì không vui, mà Phó Bắc Thần lại không ăn cay, không ăn rau thơm nên cô mới gọi lẩu uyên ương.

Ánh mắt cô ai oán đáng thương, nhưng người ngồi đối diện lại không hề động đậy.

Đôi môi mỏng của anh mấp máy, anh tích chữ như vàng nói: "Quá muộn rồi."

Không đợi Khương Tri Ly phản ứng lại, nhân viên phục vụ bên cạnh đã hiểu ra trước, ôn hòa nói: "Vâng, thưa cô, lẩu nhà chúng tôi rất cay, bây giờ cũng đã trễ như vậy rồi, ăn cay quá cũng không tốt cho dạ dày, bạn trai cô đang quan tâm cô đấy."

Nghe vậy, Khương Tri Ly sợ run lên, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Phó! Bắc! Thần! Đang! Quan! Tâm! Cô!

Không chỉ có cô nghĩ như vậy, nhân viên phục vụ cũng nghĩ như vậy!!

Cho dù, Ngọc hoàng đại đế có đến thì cũng nghĩ như vậy.

Đặc biệt là sau khi nghe được câu cuối cùng của nhân viên phục vụ, khóe miệng Khương Tri Ly sắp ngoác ra tận mang tai, anh cũng không đính chính.

"Ừ, vậy thì ít cay, cảm ơn ~ "

Nhân viên phục vụ ghi chú xong, cầm thực đơn rời đi.

Chỉ còn lại hai người bọn họ, Khương Tri Ly ngẩng đầu lên như không có chuyện gì xảy ra, đối mặt với ánh mắt dò xét của Phó Bắc Thần.

"Sao nào? Anh nhìn em làm gì?"

Không đợi Phó Bắc Thần lên tiếng, Khương Tri Ly loay hoang cầm nguyên liệu làm nước chấm trong tay, cô không khỏi cắn rứt, nhỏ giọng lầm bầm: "Tuy nói mỹ vị rất ngon, nhưng xem ra em không được ăn....."

"......"

Ánh mắt Phó Bắc Thần nhìn cô bỗng trở nên vi diệu.

Mà cái loại vi diệu này, giống như không nói nên lời, có chút chán ghét, nhưng lại nhàn nhạt mỉm cười.

Mặt Khương Tri Ly có dày đến đâu, giờ phút này bị anh nhìn thấy cũng cảm thấy xấu hổ.

Cô đặt đũa xuống, hung hăng nhìn chằm chằm anh: "Còn nhìn nữa thì thu phí, một cái liếc mắt một trăm tệ."

Nói xong lời này, Khương Tri Ly lại cảm thấy lo lắng, liệu Phó Bắc Thần có cầm chiếc thẻ đen đập xuống bàn, sau đó phách lối đó: Bao trước một năm.

Xét cho cùng, hành động nhét một trăm tệ trên xe buýt tối nay của anh, cũng không phải không thể.

Nhưng mà, Khương Tri Ly đã nghĩ nhiều rồi.

Phó Bắc Thần chỉ thờ ơ liếc nhìn cô, anh ung dung thong thả nói, thậm chí còn có một chút khinh bạc.

"Vẫn hơi đắt."

"....."

Mặt Khương Tri Ly ngay lập tức nóng lên, thậm chí còn sục sôi hơn cả nồi lẩu mà nhân viên phục vụ vừa mang đến.

Phó Bắc Thần luôn có loại bản lĩnh này, anh có thể khiến Khương Tri Ly lúng túng đến nỗi hít thở không thông, muốn chuyển đến hành tinh khác sống.

Chắc là ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của cô.

Điện thoại nằm trong tay Phó Bắc Thần bỗng reo lên.

Anh liếc nhìn màn hình, sau đó đứng dậy đi ra ngoài nghe máy.

Trong lúc Phó Bắc Thần ra ngoài nghe điện thoại, nhân viên phục vụ đã bưng thức ăn lên.

Nhân lúc nhân viên phục vụ đang dọn thức ăn, Khương Tri Ly thuận miệng trò chuyện vài câu.

"Quán lẩu của cậu làm ăn không tệ, nhiều năm như vậy rồi."

Nhân viên phục vụ vừa dọn thức ăn lên vừa trả lời: "Thật ra thì mấy năm trước kinh doanh cũng không tốt lắm, lúc trước kinh doanh không tốt, sắp sập tiệm rồi, sau đó thì đổi chủ.

Ông chủ mới nghe nói cũng khá giàu có, hào phóng, hình như vẫn chưa từng đến đây, nói mua là mua.

Vì thế quán lẩu mới mở nhiều năm như vậy."

Khương Tri Ly mỉm cười: "Vậy thì thật sự phải cảm ơn ông chủ này rồi."

Nếu không, một lần cùng Phó Bắc Thần đến đây ăn lẩu sẽ trở thành tiếc nuối không thể bù đắp trong cuộc đời cô mất.

Sau khi nhân viên phục vụ đem đủ món lên, Khương Tri Ly đang từ từ bỏ thức ăn vào trong nồi, vai cô bỗng nhiên bị người đứng sau vỗ nhẹ.

Khương Tri Ly vừa mới quay đầu lại, người đang ông đứng sau đã vui vẻ cười nói: "Khương Tri Ly? Thật sự là em à?"

Chờ đến khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, Khương Tri Ly ngẩn người, cô không nghĩ thế giới này lại nhỏ như vậy.

"Là anh đây, Lý Minh Thạc, còn nhớ không? Ở Anh, anh lớn hơn em một khóa."

Trừ phi trí nhớ của cô kém lắm mới không nhớ được, nếu như Khương Tri Ly nhớ không nhầm, Lý Minh Thạc còn từng tỏ tình với cô, chỉ là sau đó cô vì trả nợ ân tình, đồng ý đính hôn với Hàn Tử Ngộ, đúng lúc lấy chuyện này làm cái cớ để từ chối.

Khương Tri Ly lịch sự cười cười: "Em nhớ, đã lâu không gặp."

Vẻ mặt của Lý Minh Thạc rõ ràng đang rất phấn khích, "Đúng vậy, thật sự không nghĩ sẽ gặp được em ở đây, hóa ra là em về nước à?"

"Ừ, em vừa về nước chưa được bao lâu."

"À, là vậy à, " Lý Minh Thạc gật đầu, anh lấy điện thoại ra, cười nói: "Đúng rồi, chúng ta kết bạn WeChat đi, sau này có tin tức về cuộc thi thiết kế nào anh nói cho em.

Khoảng thời gian trước anh đổi số, làm mất WeChat của không ít người, hôm nay đúng lúc gặp em ở đây, tiết kiệm thời gian anh hỏi các bạn khác."

Dù sao thì cũng là đàn anh học cùng trường, Lý Minh Thạc cũng đã không còn giữ chuyện bị cô từ chối trong lòng nữa, Khương Tri Ly cũng không tiện đạo đức giả nữa.

Cô gật đầu, cầm lấy điện thoại mở mã QR đưa về phía anh.

"Đinh —— "

Không biết tại sao, rõ ràng nhiệt độ bên trong quán lẩu rất cao, Khương Tri Ly lại cảm thấy lạnh buốt sống lưng.

Cop qua cop lại, ????????ở lại ????????ang chính [ ????????ù ????????????u????ện.????N ]

"Đã quét, " Lý Minh Thạc vừa gửi lời mời kết bạn vừa liếc nhìn chiếc ghế đối diện cô, hỏi: "Này, hôm nay em đến đây ăn tối với Hàn Tử Ngộ à? Những người khác đâu?"

Nghe vậy, tay Khương Tri Ly cũng run lên, suýt chút nữa ném điện thoại vào trong nồi lẩu.

Vị đại ca này anh đang dùng mạng 2G đúng không???

Cô với Hàn Tử Ngộ đã bốc phốt nhau thành cái gì rồi, cô không bày cống phẩm cho anh ta vào tiết Thanh Minh là đã không tồi rồi.

Còn ăn lẩu, anh nghiêm túc chứ?

Trong lòng cô đang nói kháy, nhưng nụ cười trên mặt Khương Tri Ly vẫn không thay đổi: "Không phải."

Cùng lúc đó, cảm giác ớn lạnh sau lưng cô lại càng trở nên mãnh liệt.

Cũng may Lý Minh Thạc cũng không hỏi nhiều về vấn đề này nữa, anh quay lại cười hỏi: "Đúng rồi, mấy ngày nữa có một buổi triển lãm thiết kế tư nhân của nhà thiết kế Trần Úy, đúng lúc anh còn dư một chỗ, em có muốn cùng đi không?"

Vừa nghe thấy tên của Trần Úy, ánh mắt Khương Tri Ly sáng lên.

Nhân vật hàng đầu trong giới thiết kế trang sức, đừng nói đến buổi triển lãm tư nhân, bộ sưu tập cá nhân do chính tay Trần Úy thiết kế, không phải người nào cũng có thể đến.

Với danh tiếng hiện tại của Khương Tri Ly trong giới, nếu như không dựa vào quan hệ, cô hoàn toàn không có khả năng được mời đến.

Thấy cô do dự suy tính, trong lòng Lý Minh Thạc vui mừng khôn xiết, anh đang định nói thêm gì nữa, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên sau lưng.

"Xin nhường đường."

Ngay sau đó, một bóng người đi vòng qua anh ta, ngồi xuống đối diện Khương Tri Ly.

Lý Minh Thạc ngẩn người.

Người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, khí chất kiêu ngạo, ánh mắt rõ ràng rất lãnh đạm, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác bị áp bức.

Anh bình tĩnh ngồi đó, nhìn Khương Tri Ly, giống như Lý Minh Thạc không tồn tại vậy.

Cùng là đàn ông, Lý Minh Thạc cũng có thể rõ ràng cảm nhận được.

Anh đang tuyên bố chủ quyền.

- -

Giáng sinh vui vẻ nhe cả nhà!!.