Dù Cho Anh Có Thâm Tình

Chương 8: 8 Còn Muốn Tôi Đích Thân Đưa Em Đi?

Vừa dứt lời, bầu không khí rơi vào yên lặng.

Bàn tay Khương Tri Ly nắm chặt vào nhau, vì cô dùng sức nên các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.

Cô không có cách nào phản bác lại.

Bởi vì chính cô đã từng nói ra những lời này.

Nhìn thấy vẻ trầm mặc trong ánh mắt cô, độ cong khóe miệng Phó Bắc Thần dần hạ xuống, ánh mắt anh nhìn đi chỗ khác rồi xoay người đi ra ngoài.

Khương Tri Ly cũng không lên tiếng gọi anh lại.

Khoảng một lúc sau khi Phó Bắc Thần rời đi, người giúp việc đến gọi cô ăn cơm, lúc này Khương Tri Ly mới từ bên trong đi ra.

"Cô Khương, tôi đưa cô đến phòng ăn."

Cô mỉm cười, không nhìn ra được cảm xúc khác thường nào nữa, "Được, cảm ơn."

Cô đi theo người giúp việc đến phòng ăn, Vu Hữu Bằng với Hứa Tinh đã ngồi vào bàn, trên chiếc bàn dài đặt đầy món ăn thơm phức.

Khương Tri Ly ngồi bên phải Hứa Tinh, còn Phó Bắc Thần ngồi bên trái Vu Hữu Bằng.

Cứ như vậy, hai người bọn họ tình cờ ngồi đối diện nhau.

Nhưng cho dù có cơ hội tốt đến đâu, Khương Tri Ly cũng không dám quá tùy ý, dù sao thì Hứa Tinh với Vu Hữu Bằng vẫn còn đang ngồi đây.

Lúc ăn cơm, cô ngồi im lặng, thỉnh thoảng lắng tai nghe Vu Hữu Bằng trò chuyện với Phó Bắc Thần.

Vu Hữu Bằng vừa rót rượu vừa hỏi: "Gần đây ông nội thế nào rồi? Lần này cậu về nước, chắc là bị mắng không ít đâu nhỉ."

Đầu ngón tay đang cầm muỗng của Khương Tri Ly siết chặt lại.

Còn không đợi Phó Bắc Thần lên tiếng trả lời, Vu Hữu Bằng vừa cười vừa nói tiếp: "Nếu là tôi thì tôi cũng mắng cậu, trụ sở chính bên Mỹ đang phát triển tốt như vậy, cậu lại muốn về đây.

Người trẻ tuổi đúng là thích tự tìm rắc rối mà."

Một ý nghĩ không được thực tế cho lắm bỗng hiện lên trong đầu Khương Tri Ly.

Chẳng lẽ Phó Bắc Thần về nước là vì cô?

Một giây sau, Khương Tri Ly nghe thấy Phó Bắc Thần trả lời: "Tiềm năng phát triển của Giang Thành rất tốt, mấy năm nay, tiềm năng phát triển của ngành bất động sản và trang sức vô cùng cao, triển vọng phát triển cũng rất khá."

Quả nhiên, doanh nhân làm việc đều là do đánh hơi được lợi ích, cho nên cô không tự mình đa tình nữa thì tốt hơn.

Nghĩ đến đây, Khương Tri Ly bỗng nhiên không muốn ăn nữa, cô vừa đặt chiếc muỗng vừa cầm trong tay xuống đã nghe thấy Hứa Tinh ngồi bên cạnh hỏi: "Tri Ly này, tôi nhớ trước đây cô từng nói muốn về nước mở phòng làm việc riêng, sao bây giờ lại đến Kỳ Nhạc rồi?"

Vừa dứt lời, hai người đàn ông đang trò chuyện bên cạnh cũng chú ý đến.

Cảm nhận được ánh mắt của Phó Bắc Thần, Khương Tri Ly ngước mắt lên, đôi mắt sáng ngời rạng rỡ của cô nhìn anh, sau đó mới quay đầu lại trả lời Hứa Tinh: "Phúc lợi ở Kỳ Nhạc rất tốt, mặt nào tôi cũng thích, là công ty số một trong lòng tôi vì thế tôi mới đến đây."

Cô còn cố tình nhấn trọng âm vào chữ thích.

Chủ yếu là cô thích ông chủ Kỳ Nhạc.

Nhưng mà, Phó Bắc Thần dường như hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói của cô, hay nói cách khác, anh không thèm để ý đến cô.

Khương Tri Ly bỗng nhiên cảm thấy thất vọng.

Thôi bỏ đi, từ từ tính.

Chắc trong lòng anh vẫn còn hận cô, không thể vội vàng được.

Khương Tri Ly chỉ có thể tự an ủi mình.

Sau bữa ăn, Phó Bắc Thần cùng Vu Hữu Bằng đi đến sân bắn, còn Khương Tri Ly thì ở lại phòng khách uống trà cùng Hứa Tính.

Trong lúc hai người trò chuyện với nhau, người giúp việc bưng trà và đồ ăn nhẹ lên, phục vụ chu đáo đến mức Khương Tri Ly bắt đầu cảm thấy hâm mộ cuộc sống của phu nhân giàu có.

Khi cô thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị ra ngòai, tài xế lúc này đã đợi ở cửa.

Một chiếc Maybach màu đen đang đợi sẵn bên cạnh chiếc xe bảo mẫu màu tròng, cho đến khi nhìn rõ biển số xe của chiếc Maybach, bước chân Khương Tri Ly bỗng ngừng lại.

0907, là cô nhớ nhầm? Hay đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên?

Cô còn chưa nghĩ xong thì cách đó không xa, Vu Hữu Bằng và Phó Bắc Thần đang sóng vai đi tới.

Nhìn thấy Khương Tri Ly đứng bên cạnh xe, Vu Hữu Bằng lên tiếng hỏi trước: "Cô Khương không ở lại nữa sao? Có thể ở lại với Hứa Tinh thêm một lát, tôi cho tài xế đưa cô về."

Khương Tri Ly bỗng hoàn hồn lại, cô mỉm cười nói: "Không, hôm nay tôi đã quấy rầy ngài nhiều rồi."

Vu Hữu Bằng ôn hòa vẫy tay, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Khương Tri Ly và Phó Bắc Thần, ông vẫn chưa quên những gì Hứa Tinh đã nói với ông, cười nói: "Đúng rồi, cô Khương, bây giờ cô về đâu, có thuận đường với Bắc Thần không, để cậu ấy đưa cô về."

Nghe vậy, đôi mắt Khương Tri Ly sáng lên.

Có thể đi nhờ xe anh, cô đương nhiên là muốn rồi!!

Khương Tri Ly cố gắng kìm nén khóe miệng đang khẽ nhếch lên, cô dè dặt nói: "Tôi về khách sạn Quân Mậu."

Nói xong, cô lại nhìn về phía Phó Bắc Thần, hỏi: "Phó tổng đi đâu vậy? Không thuận đường cũng không sao, tôi tự về cũng được."

Làm sao mà anh từ chối được, anh không thể từ chối!!!

Vừa rồi khi trò chuyện cũng Hứa Tinh, Khương Tri Ly cũng biết đại khái mối quan hệ giữa Phó Bắc Thần và Vu Hữu Bằng.

Mấy năm trước, khi Phó Bắc Thần mới vừa bước chân vào giới đầu tư, anh đã gặp nhiều đối thủ đi trước chèn ép, với một người xem trọng người tài như Vu Hữu Bằng, ông đã giới thiệu cơ hội cho Phó Bắc Thần, giúp anh nhanh chóng có được chỗ đứng trong ngành.

Mà trong lòng Phó Bắc Thần, Vu Hữu Bằng cũng xem như là một nửa trưởng bối, một chuyện nhỏ như việc đưa cô về nhà, anh tuyệt đối không thể nào không nể mặt Vu Hữu Bằng.

Quả nhiên, Phó Bắc Thần hơi cau mày, giọng nói lạnh lùng, giống như không muốn lãng phí thêm một giây nào nữa.

"Lên xe đi."

Chiếc xe chầm chậm lái ra khỏi trang viên, hòa mình vào dòng xe tấp nập.

Khương Tri Ly ngoan ngoãn ngồi ở phía sau, cô nghiêng đầu ngắm nhìn phong cảnh đang lướt nhanh ngoài cửa xe, im lặng không nói câu nào.

Mới vừa rồi ở trang viên, cô đã vắt kiệt sức nhẫn nại của Phó Bắc Thần rồi, nếu như bây giờ cô còn tiếp tục nữa, cô nghi ngờ Phó Bắc Thần sẽ không hề do dự mà đuổi cô xuống xe, không hề thương xót.

Mười phút trôi qua....

Khương Tri Ly không nhịn được nữa, cô lặng lẽ quay đầu liếc nhìn người đang ngồi bên cạnh.

Xe lái vào đường hầm, bên trong xe bỗng trở nên tối om, đường nét trên khuôn mặt anh cũng nhu hòa đi vài phần, góc cạnh sắc bén cũng thu lại, sống mũi cao thẳng.

May mắn là hàng ghế sau đủ rộng để anh vắt chéo chân.

Anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hơi thở ổn định giống như là đang ngủ, giữa đôi chân mày hiện rõ vẻ mệt mỏi.

Lần cuối cùng mà cô nhìn thấy cảnh này, khi đó cô vẫn còn đang học cấp ba.

Vào thời điểm đó, Phó Bắc Thần còn chưa phải là người thừa kế danh chính ngôn thuận của nhà họ Phó, khi đó anh chỉ là cậu thiếu niên lớn lên trong gia đình đơn thân, từ sớm đã gánh vác cho gia đình.

Từ sau khi mẹ Phó bị bệnh phải nhập viện, toàn bộ chi phí y tế cao ngất đổ hết lên người anh.

Mỗi ngày anh đều đi dạy kèm, có khi ở lại bệnh viện cả đêm.

Nhưng mà mỗi sáng, anh lại đến lớp đúng giờ, giống như một cỗ máy không biết mệt mỏi là gì.

Khương Tri Ly hình như chưa từng thấy anh nghỉ ngơi một giây nào.

Sau đó, trong một lần nghỉ trưa, cô đến tìm anh cùng nhau ăn trưa, xuyên qua lớp cửa kính trong suốt, cô nhìn thấy cậu thiếu niên đang gục xuống bàn tranh thủ chợp mắt.

Bên trong phòng học ồn ào như vậy, thế mà anh lại ngủ say sưa, mi mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi, nước da trắng lại càng khiến những vết bầm tím hiện rõ lên, khiến người ta cảm thấy xót xa.

Tan học, cô đến cửa lớp chặn anh lại.

Nhìn thấy khuôn mặt hốc hác tiều tụy của anh, trong lòng Khương Tri Ly đau thắt lại.

Cô muốn giúp anh, muốn hỏi rằng anh có muốn nhận sự giúp đỡ từ cô không, nhưng đến cuối cùng, cô vẫn không thể thốt ra được chữ nào.

Cậu thiếu niên đầy kiêu ngạo, không dễ dàng nhận quà từ người khác, cũng không dễ dàng cúi đầu trước khó khăn.

Ngay cả khi gia thế không mấy vẻ vang, nhưng anh vẫn có thể sống một cuộc sống tốt hơn người khác, sống rực rỡ dưới muôn vạn ánh hào quang, không bị bất kỳ ai khinh thường.

Một Phó Bắc Thần như thế, là tia sáng chói lọi nhất mà cô từng gặp, khiến cô không thể nhìn thấy ai được nữa.

Ví thế, xa cách nhiều năm như vậy, cô vẫn không thể buông tay.

"Ding ding ding —— "

Tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian yên tĩnh, kéo Khương Tri Ly trở về thực tại.

Cô luống cuống lấy điện thoại ra, sợ đánh thức Phó Bắc Thần, cô định cúp máy nhưng lại vô tình ấn vào trả lời.

Số gọi đến là một dãy số lạ, Khương Tri Ly cũng không tiện cúp máy, cô đành phải che điện thoại lại rồi nghe máy, cô liếc nhìn Phó Bắc Thần, thấy anh vẫn chưa tỉnh lại, cô cố gắng hạ thấp giọng hỏi: "Xin chào, ai vậy?"

"Ly Ly, là anh."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Khương Tri Ly lại nhìn cuộc gọi trên màn hình lần nữa, cô không chắc chắn hỏi lại: "Hàn Tử Ngộ?"

Hàn Tử Ngộ ở đầu bên kia điện thoại thấp giọng đáp: "Là anh."

Vào cái ngày nhìn thấy Hàn Tử Ngộ ngoại tình, Khương Tri Ly đã xóa số điện thoại với WeChat của anh ta, còn chặn một chiều, ai mà ngờ đươc anh ta lại lấy số khác gọi cho cô, đúng làm âm hồn không tan mà.

Khương Tri Ly không nói nên lời, vừa định cúp điện thoại thì Hàn Tử Ngộ ở đầu dây bên kia dường như nhận ra được ý đồ của cô, anh ta vội vàng lên tiếng: "Ly Ly, em đừng cúp điện thoại, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.

Là chuyện liên quan đến Khương thị."

Động tác của Khương Tri Ly dừng lại, cô nghiêng đầu nhìn về phía Phó Bắc Thần.

Thấy anh vẫn còn nhắm mắt, chắc là vẫn chưa nghe được gì, Khương Tri Ly mới thở phào nhẹ nhõm, cô không kiên nhẫn nói: "Có chuyện gì thì nói nhanh lên."

Hàn Tử Ngộ: "Chuyện rất phức tạp, nói trên điện thoại không thể nào giải thích rõ được, chúng ta gặp mặt rồi nói.

Lát nữa anh gửi địa chỉ cho em, chúng ta đến đó nói."

Nói xong, Hàn Tử Ngộ cúp điện thoại, cũng không thèm quan tâm cô có đồng ý hay không.

Khương Tri Ly hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế ý định muốn chửi thề.

Hàn Tử Ngộ quả nhiên biết điểm yếu của cô ở đâu, nếu anh ta không mượn cớ chuyện của Khương thị, Khương Tri Ly tuyệt đối sẽ không đến, ngược lại cô còn mắng anh ta một trận.

Nhưng mà chuyện liên quan đến Khương thị, cô tuyệt đối không thể làm theo ý mình được, bởi vì Khương thị vẫn còn đang chờ cô về bảo vệ.

Một giây sau, điện thoại run lên, Hàn Tử Ngộ gửi địa chỉ đến, là một quán cà phê nào đó ở trung tâm thành phố.

Khương Tri Ly liếc ra ngoài cửa sổ, xe đã lái vào trung tâm thành phố, cách địa chỉ mà Hàn Tử Ngộ gửi đến cho cô không xa.

Cô quay đầu lại nhìn người bên cạnh, lúc cô đang do dự không biết có nên xuống xe bây giờ không thì thấy người đàn ông bên cạnh vẫn nhắm mắt, nhưng đôi môi mỏng khẽ mấp máy: "Dừng xe."

Khương Tri Ly ngẩn người, lúc này cô mới nhận ra, hóa ra anh không hề ngủ.

Tài xế ngồi trước mặt cô phản ứng nhanh hơn, ngay lập tức dừng lại ở ngã tư phía trước.

Chiếc xe từ từ dừng lại, hàng ghế phía sau im lặng đến quỷ dị.

Khương Tri Ly mím chặt môi, đầu ngón tay bấu chặt vào nhau, cô im lặng không động đậy.

Cuối cùng, Phó Bắc Thần chậm rãi mở mắt ra, thờ ơ nói: "Thế nào? Còn muốn tôi đích thân đưa em đi?"

Khương Tri Ly không lên tiếng.

Khóe môi anh lại nhếch lên, anh hỏi: "Em muốn vị hôn thê của em tận mắt chứng kiến em xuống xe của người đàn ông khác à?"

Anh châm chọc không hề che đậy, sắc mặt cô tái hẳn đi.

Bầu không khí bỗng chốc như ngưng lại, nhưng rất nhanh, Khương Tri Ly khôi phục lại vẻ mặt, cô không nhìn anh nữa, đưa tay lên mở cửa xe, nhẹ giọng nói: "Tôi đi trước."

Ngay khi cửa xe đóng lại, ánh mắt Phó Bắc Thần tối lại, nhìn bóng lưng cô rời đi.

Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của cô nữa, anh mới nhìn đi chỗ khác, anh mới nhắm mắt lại, như thể che giấu đi ưu tư trong đáy mắt, anh khàn giọng nói.

"Lái xe."

Khi Khương Tri Ly đến quán cà phê, Hàn Tử Ngộ đã ngồi đợi bên cạnh cửa sổ.

Khương Tri Ly đi tới, cô kéo chiếc ghế đối diện ra rồi ngồi xuống, không muốn cùng anh ta nói nhảm.

"Có chuyện gì thì nói nhanh, tôi còn có việc."

Thái độ lạnh lùng của cô vô cùng rõ ràng, cô không hề muốn nói chuyện với anh ta.

Nhìn Khương Tri Ly vẫn xinh đẹp quyến rũ, trong lòng Hàn Tử Ngộ giống như có một tảng đá lớn đè lên.

Anh còn tưởng rằng cô bị đám người Nghiêm Huệ dồn vào đường cùng, cuối cùng cô sẽ chủ động đi tìm anh.

Nhưng đến tận bây giờ, ngay cả ý nghĩ xin anh giúp đỡ cô còn không có, còn chặn WeChat với số điện thoại của anh, không chừa lại một đường nào.

Anh quên là, cho dù nhà họ Khương có sa cơ lỡ vận, cô vẫn là Khương Tri Ly kiêu ngạo xinh đẹp, sao có thể tùy tiện cúi đầu cầu xin người khác được chứ.

Nhưng mà cô càng như vậy, anh càng muốn nhìn thấy cô bị ép vào đường cùng, sự cao quý của cô cuối cùng cũng buộc phải cúi đầu.

Hàn Tử Ngộ từ tốn nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi liên tiếng: "Ly Ly, anh khuyên em nên từ bỏ Khương thị."

"Em không thắng nổi đám người Nghiêm Huệ đâu, bây giờ nhân lúc còn sớm thì từ bỏ đi, đây mới là lựa chọn sáng suốt."

Khương Tri Ly bị dáng vẻ anh vì tốt cho cô chọc cho bật cười: "Hàn Tử Ngộ, Khương thị là của nhà tôi, tại sao tôi phải từ bỏ? Còn nữa, chuyện của tôi, liên quan gì đến anh?"

Từng câu từng chữ của cô gai góc, Hàn Tử Ngộ không hề tức giận, anh khẽ cười: "Em đến Kỳ Nhạc, chắc không phải là đơn thuần đi làm đâu nhỉ? Phó Bắc Thần, người yêu cũ mà em từng vứt bỏ, em muốn anh ta giúp em lấy lại Khương thị sao?"

Khương Tri Ly lạnh lùng nhìn anh.

Hàn Tử Ngộ cười khẩy, cười nhạo sự ngây thơ của cô, "Em với anh ta xa cách nhiều năm như vậy, chỉ sợ bây giờ không biết anh ta là kiểu người thế nào."

"Kể từ khi Phó thị vào tay anh ta, trong lòng ba năm, số tài sản tăng lên gấp đôi.

Mỗi một dự án thu mua và sáp nhập qua tay anh ta, cũng có thể tối đa hóa lợi ích của tập đoàn Phó thị."

"Đã từng có một công ty động tay động chân vào dự án, rõ ràng chỉ khiến Phó thị tổn thất mấy trăm ngàn, Phó Bắc Thần đã khiến công ty đó phá sản, còn tống người phụ trách kia vào tù."

"Một nhà tư bản chỉ biết trả thù, chỉ nhìn vào lợi ích, em còn ảo tưởng anh ta sẽ niệm lại tình xưa, giúp em lấy lại Khương thị trong lúc cục diện đang rối rắm này sao?"

Nhìn Khương Tri Ly vẫn còn đang ngây người, nụ cười trên mặt Hàn Tử Ngộ càng ngày càng đậm, ý vị sâu xa: "Theo như anh biết, ngay cả chút tình xưa hai người còn không có."

"Nếu như anh là anh ta, anh cũng sẽ hận em.

Em không chủ động tránh xa anh ta, ngược lại còn đâm đầu vào, em nghĩ xem có phải em quá ngây thơ rồi không?"

Một lúc sau, Khương Tri Ly mới ngước mặt lên: "Nói xong rồi?"

Vẻ mặt cô vô cùng bình tĩnh, Hàn Tử Ngộ cũng không nhìn ra được cô đang nghĩ gì, anh nhất thời nghẹn lại.

Khương Tri Ly đứng dậy, cô cầm túi xách lên chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn lạnh lùng cảnh cáo: "Nếu anh nói xong rồi, sau này đừng gọi cho cho tôi nữa, nếu không tôi kiện anh tội quấy rối."

Diễn biến câu chuyện khác xa với trong tưởng tượng của Hàn Tử Ngộ, anh vội vàng lên tiếng ngăn cô lại: " Chờ một chút."

"Còn một chuyện, không biết em có biết hay không, " Hàn Tử Ngộ nói, "Phó Bắc Thần không phải không có điểm yếu, anh ta hoàn toàn không phải người thừa kế danh chính ngôn thuận của nhà họ Phó, chỉ là một....."

"Im miệng."

Lời còn chưa nói xong đã bị cô cắt ngang không thương tiếc.

Khương Tri Ly lạnh lùng cau mày, đôi chân mày xinh đẹp khiến người khác rùng mình, cô châm chọc hỏi anh: "Biết ông nội của Tiểu Minh làm thế nào sống đến 103 tuổi không?"

Hàn Tử Ngộ vẫn còn đang bối rối, anh không phản ứng kịp.

Cô nhếch đôi môi đỏ mọng lên, giọng mỉa mai gằn từng chữ: "Bởi vì ông ấy chưa bao giờ xen vào chuyện của người khác.".